Thế nhưng, mỗi lời nói, cử chỉ của mẹ đều là lời dạy chúng con lẽ sống ở đời. Mẹ tằn tiện từ những ngày gian khó. Đến khi nhà đã khấm khá, đủ ăn đủ mặc, mẹ vẫn dạy chúng con không được hoang phí vì xung quanh mình còn rất nhiều người đói kém.
Bây giờ, khi đã gần 90 tuổi đời, 2 tay đã run run nhưng mẹ vẫn tự mình bưng chén, cầm đũa và từng miếng cơm chứ không cho chúng con giúp. Mỗi ngày tắm xong, niềm vui của mẹ là được tự giặt quần áo cho mình... Mẹ bảo chừng nào còn làm được thì mẹ sẽ tự làm, không muốn làm phiền con cháu vì chỉ khi làm việc, người ta mới thấy mình đáng sống, đáng có mặt trên cõi đời này. Mẹ đã dạy chúng con bằng chính cuộc đời của mình, một cuộc đời lương thiện, thanh cao.
Dẫu biết con người không ai thoát được quy luật của cuộc sống nhưng mỗi khi nghĩ về mẹ, dù vui hay buồn con cũng thấy lòng rưng rưng. Mẹ ơi, hôm qua ngồi xoa lưng cho mẹ, tay con như chạm vào những nhọc nhằn mà mẹ đã gánh nặng trên tấm lưng ấy.
Tấm lưng giờ chỉ còn da bọc xương nhưng ngày xưa đã từng cõng trên đó nắng hạn, mưa dầm; cõng cả 10 đứa con lớn nhỏ đi qua tuổi thơ nghèo khó. Tấm lưng ấy ngày xưa con thích tựa vào mỗi khi váng vất, khó ở trong người... Ngày xưa, tấm lưng ấy thật êm, thật ấm chứ không khô cứng, xương xẩu như bây giờ.
Con có cảm giác thời gian không chỉ lấy đi tuổi trẻ, sức khỏe mà còn cả thịt, xương của mẹ. Để bây giờ, con bất lực thấy mình không thể nào thực hiện được ước mong làm cho tấm lưng của mẹ bớt gầy gò hơn... Để bây giờ, nửa đêm thức giấc, con vẫn thảng thốt gọi mẹ như những ngày thơ dại khi nóng lạnh, nhức đầu... Mẹ ơi...