Bên kia vẫn tiếp giọng điệu như từ nãy giờ:

- Tôi thấy bà xã ông hơi mau quên. Nhưng chắc ông thì nhớ. Vậy theo ông một người đóng thế vai con dâu ông để đi chào hai họ trong lúc cô Thu Nguyệt không thể tỉnh lại kịp lúc, đó là nghĩa cử gì? Có đáng khen và cảm ơn hay là…
Ông Ninh sửng sốt:

- Nói vậy là…
- Ông tin chưa? Tôi chính là người đã làm việc ấy. Và nếu ông biết điều thì hãy gọi tôi là ân nhân! Tôi tin ông có thể làm được việc ấy, nhưng bà vợ ông thì chắc là không. Bởi chắc ông hiểu vợ mình hơn ai hết, phải không ông Ninh? Bà ta là một người cố chấp, thủ đoạn và độc ác!
Ông Ninh linh tính một việc gì đó không hay, nên dịu giọng:
- Cô là ai và ý cô là thế nào?
Một tiếng cười khẽ và rất sắc từ bên kia:
- Ông muốn biết tôi là ai phải không? Điều này không khó, nhưng đúng ra vợ ông mới nên biết và tôi muốn chính tai bà ta nghe để biết tôi là ai. Mà bà ấy đâu rồi, sao lại để ông nói?
Vừa lúc đó bà Ninh tỉnh lại, trông thấy ông cầm ống nghe bà đã quát lên:

- Đừng nghe!
Nhưng bà lại giành điện thoại, áp vào tai. Bên kia chừng như đoán được người đối thoại:
- Bà tỉnh rồi sao! Mà cần phải tỉnh để nghe hết câu chuyện chớ, chưa gì đã lăn kềnh ra thì đâu còn khí thế của một người đại gian đại ác có tên là Thu Dung!
Bị gọi đúng tên tộc, bà Ninh bối rối thêm:
- Cô… cô nói rõ xem, con trai và dâu tôi đâu rồi?
- Bà này lạ chưa! Con và dâu bà sao lại hỏi tôi? Chớ chẳng phải họ đang động phòng hoa chúc sao! Chuyện đáng biết bây giờ sao bà không hỏi tôi là ai nào?

qu4-ccce8

Giọng điệu đó càng lúc càng lộ rõ ý châm chọc, làm cho người nghe mất bình tĩnh. Bà Ninh không thể không hỏi:
- Vậy cô là ai? Sao lại biết và xen vào chuyện đám cưới của con trai tôi?
Bên kia rất bình tĩnh, giọng trầm xuống:
- Bà nhớ Lan Ngọc? Và chắc bà chưa quên câu chuyện “lâu đài tình ái” năm nào chứ?
Chỉ một câu hỏi ngắn đó đã làm cho bà Ninh đổ sụp hoàn toàn! Bà để rơi ống nghe và ngã xuống sàn. Lần này không được chống đỡ nên bà ta bị ngã khá nặng. Ông Ninh hốt hoảng:
- Bà làm sao vậy?
Nghe trong điện thoại vẫn còn vọng ra tiếng nói, ông Ninh một tay đỡ vợ lên, một tay cầm ống nghe:
- Ai nói gì vậy?
Giọng kia vẫn đều đều:
- Bà ta lại không dám nghe hết sự thật rồi. Tôi chỉ mới nói tới toà “lâu đài tình ái” và người phụ nữ tên Lan Ngọc mà đã làm cho bà ấy xúc động đến thế cơ à?
Ông Ninh tưởng mình nghe lầm:
- Cô nói… Lan Ngọc nào? Lâu đài tình ái ở Long Hải?

 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Truyện ngắn © 2013. All Rights Reserved. Powered by Blogger |
Top